Showing posts with label chống cộng. Show all posts
Showing posts with label chống cộng. Show all posts

Chúng nó là giống gì?

Chúng nó là giống gì?
 
Thế giới này hằng ngày từng xảy ra biết bao nhiêu điều kỳ quặc. Nhưng dù có kỳ quặc đến đâu rồi người ta cũng sẽ lý giải được nó.

Nhưng có điều kỳ quặc lạ lùng mà hơn 30 năm qua người ta không thể hiểu và lý giải được.

Điều kỳ quặc ấy nằm ở chính cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Trong cộng đồng tha hương này, nổi lên những phần tử cặn bã mà người ta đến nay người ta vẫn chưa biết đặt tên chính xác cho chúng là gì.

Chúng là người Việt Nam nhưng chúng không bao giờ muốn đất nước của chúng mạnh lên. Mong ước của chúng là quê hương chúng mãi mãi lầm than đói khổ để chúng còn lý do, còn danh nghĩa để mà đi chống Cộng.

Chúng luôn mong quân đội ngoại bang xâm lược, chiếm đóng đất nước chúng để lật đổ chính quyền mà chúng thù ghét, và cũng để chúng tham gia đánh ké. Nghe tin quê hương bị xâm lăng là lòng chúng như mở cờ, chúng vui như trẩy hội, vì có thêm 1 vụ để chửi VC. Chúng chỉ mong có ngày quân giặc chiến thắng để chúng theo đóm ăn tàn.

Chúng lồng lộn ngăn cản đồng hương của chúng mua hàng của chính đồng bào của chúng ở quê hương chúng làm ra bằng giọt mồ hôi của họ. Chúng tấn công đồng bào và những nghệ sĩ Việt chỉ vì họ muốn về thăm quê.
Chúng quyết liệt ngăn cản đồng hương của chúng gửi tiền về quê nhà giúp người thân ruột thịt với những phong trào “không gởi tiền về VN làm giàu cho VC”.

Chúng chống đối những nghệ sĩ từ quê hương chúng đến để phục vụ đồng bào mình ở xứ người.
Chúng điên tiết, cay cú, nổi khùng lên khi thấy đất nước của chúng ngày càng thịnh vượng, chúng như điên như cuồng khi các nước trên thế giới càng ngày càng kính trọng đất nước chúng.

Chúng nó tìm mọi cách phá hoại để đất nước chúng nó không vào đuợc WTO, nghĩa là chúng nó muốn dân nó suốt đời đói nghèo lạc hậu, không hội nhập được.

Chúng nó hô hào chống lại việc đất nước chúng nó được thế giới tín nhiệm vào Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc. Chúng mong đất nước chúng muôn đời nhược tiểu, vô danh tiểu tốt, không ai biết đến.

Nhưng chúng lại rất miệt mài chăm chỉ vạch lá tìm sâu, bới móc những khiếm khuyết của đất nước chúng để chửi bới, lăng mạ, nguyền rủa, gào rú điên loạn.

Ngay cả đồng hương chúng nó trên đất người này, nếu có ai ngợi ca sự phát triển của quê hương ngợi ca những điều tốt đẹp của quê hương chúng là chúng tìm cách bóp cổ bịt miệng, biểu tình chống phá.

Chúng đem chất nổ vào quê nhà của chúng, âm mưu đặt chất nổ khủng bố các lãnh sứ quán VN. Mưu đồ gây rối loạn, bất ổn tình hình xã hội của Tổ quốc chúng.

Chúng xuyên tạc tình hình quốc gia chúng, và nài nỉ, khóc lóc, mếu máo, xin xỏ với quan thầy để cô lập, cấm vận, tuyệt giao với nước của chúng, không còn quan hệ ngoại giao với nước của chúng.

Chúng tuyên truyền, xuyên tạc, nói xấu đất nước chúng, bôi đen bôi bẩn bôi nhọ đất nước chúng. Chúng kêu gào đòi đồng hương chúng không được về làm ăn ở đất nước của chúng. Không được về VN, không được về VN kinh doanh, đầu tư. Chúng bịa đặt ra những thông tin tiêu cực và thổi phồng lên những tiêu cực có sẵn, 1 nói làm 10, để tạo cảm giác sợ hãi lên đồng hương của chúng, làm cho họ sợ thất bại, nghi ngờ, mà bỏ dự tính về VN làm ăn.

Nhưng chúng nó lại hết đội lốt thầy tu, đội lốt tôn giáo rồi lại đội lốt dân chủ, đội lốt nhân quyền, đội lốt tự do. Chúng tự xưng là những “nhà bất đồng chính kiến”. Chúng tự phong cho chúng là những “nhà đấu tranh dân chủ”. Chúng mạo xưng, mạo danh dân chủ, tự nhận mình là “dân chủ”. Trong khi chính chúng nó mới là những kẻ phá hoại dân chủ, phản dân chủ, phi dân chủ, chống dân chủ, độc tài trong chính cộng đồng của chúng. Chúng mạo nhận là những nhân vật đang “đấu tranh nhân quyền”, là những “nhà dân chủ”, “nhà hoạt động dân chủ”, “hoạt động nhân quyền”. Chúng lợi dụng dân chủ, nấp bóng nhân quyền, nấp trong vỏ bọc và chiêu bài “tự do” để mà quậy phá đất nước. Chúng nấp dưới bình phong “dân chủ” để phá làng phá xóm. Chúng lạm dụng danh nghĩa “nhân quyền” để phá hoại đất nước, nhận tiền của nước ngoài, thông đồng với ngoại bang, toa rập với các thế lực bên ngoài, mưu đồ bất chính, dụng ý hèn hạ muốn phá hoại đất nước.
Người ta sẽ không bao giờ hiểu nổi tại sao chúng lại hành xử như thế, vì trên thế giới này không có sinh vật nào hành xử giống như chúng.

Có thể người ta sẽ nghĩ đến là chúng là bọn dở hơi, hay chúng nó điên, nhưng không, chúng không phải là những kẻ điên, chúng nó vẫn rất tỉnh táo, rất tinh ranh, rất gian manh, rất ba que xỏ lá. Chúng là những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, có vô số cách lừa gạt đồng hương để lấy tiền chống lại quê hương chúng. Chúng rất biết nịnh bợ những ai từng là kẻ thù của đất nước chúng để chúng bợ đỡ cúi lòn mà chống lại quê hương chúng. Chúng rất biết kích động, khích bác, dụ dỗ những người bất mãn trong nước để đi theo chúng chống lại quê hương của chúng, tự biến mình thành công cụ của chúng để chống lại quê cha đất tổ.

Người ta lại nghĩ thế thì chắc chúng không phải là người Việt Nam? Cũng không. Chúng vẫn mang trong nguời dòng máu Việt chúng vẫn chửi quê cha đất tổ của chúng bằng tiếng mẹ đẻ của mình.

Như thế đích thị chúng là tay sai của kẻ thù Việt Nam rồi? Cũng không nốt, dù đúng là chúng rất thèm, rất muốn, rất ao ước để được làm tay sai của ngoại bang, nhưng chẳng còn thằng thực dân đế quốc nào thèm nhận chúng làm tay sai nữa vì chúng vừa bất tài lại vừa bất nhân bất nghĩa. Cuộc đời chúng từng là những chuỗi ngày làm tay sai, làm Việt gian, với “truyền thống” và “thành tích” đánh thuê nhiều đời. Nhưng cái vai trò tay sai, nô lệ mà chúng từng xem là nghề kiếm sống cũng đã thất sủng từ lâu rồi.

Trong đầu chúng nó không hề có quê hương không hề có đồng bào và không hề có Tổ quốc. Tất cả chúng nó đã vứt bỏ từ ngày chúng qua đây. Chúng vinh danh cái “Tổ quốc VNCH” của chúng do chúng tưởng tượng ra, không hề hiện hữu và không hề thực tế.

Chỉ có một cái mà chúng không thể vứt bỏ đi đựợc là tiếng nói của chúng. Chúng không vứt bỏ đi không phải vì chúng yêu thương gì tiếng mẹ đẻ. Mà vì chúng không có khả năng, không đủ trình độ tiếng Anh để chửi được đồng bào và quê hương chúng bằng tiếng Anh, thế thôi. Qua đây đã hơn 30 năm rồi nhưng chúng rất dốt tiếng Anh. Chúng không có khả năng Anh văn để đọc báo Mỹ, nên suốt ngày phải kiếm báo lá cải tiếng Việt miễn phí mà đọc, và chúng đã tự nhồi sọ, tự tẩy não (brainwash) lẫn nhau qua những tờ báo lá cải miễn phí, chửi bới một chiều này.

Mọi người hãy giải thích đi? Có dân tộc nào trên thế giới có loại động vật nào quái đản như lũ này? Có sinh vật nào gọi là con người mà lại làm như vậy?

Một ngày kia khi xuất hiện trên đường phố một lũ sinh vật cầm cờ ba que điên cuồng hò hét, chửi thề bằng tiếng Anh và giơ cao những biểu ngữ “Freedom of Religion for Vietnam”, “Democracy for Vietnam”, “Human rights for Vietnam”, “Down the communist”, “No communist in Bolsa” v.v., thì người ta cũng không lấy làm ngạc nhiên là bởi đến ngày ấy bọn này đã vứt đi cái cuối cùng trong người là tiếng mẹ đẻ. Chúng đã vì quá căm thù Việt Nam mà đã hóa cuồng, lệch lạc về tâm lý, biến thái, bệnh hoạn về tinh thần.
Hơn ba mươi năm qua người ta vẫn chưa tìm ra cái tên đích thực để gọi “CHÚNG NÓ LÀ GIỐNG GÌ”. Lũ sinh vật chưa được đặt tên này đã tiến đến cái ngưỡng của bệnh điên cuồng mà người ta hay gọi là bệnh chống Cộng thời kỳ cuối. Trong mồm chúng chất đầy tiếng chửi rủa, chất đầy những ý tưởng cặn bã thối tha đê hèn nhất để sẵn sàng tuôn ra khi có dịp. Trong đầu óc chúng chứa đầy những ý nghĩ điên rồ, cuồng loạn, mà không ai có thể hiểu được.

Những người bị chúng nó chửi là ai? Chỉ là những người biết yêu quê hương của chúng, những người đã xả thân vì đồng bào chúng, những đã hy sinh xương máu cho dân tộc chúng, những người đã mang về hòa bình, độc lập, thống nhất, ổn định, tự do, dân chủ, nhân quyền, và phát triển cho đất nước chúng. Những người đã và đang góp sức đưa đất nước chúng đi lên.

Nếu muốn nhận diện chúng, muốn lôi đầu chúng ra, người ta chỉ cần ca ngợi quê hương của chúng, chỉ cần ca ngợi đồng bào chúng đang sống trong cảnh thanh bình. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng nổi khùng lên và phát bệnh cuồng. Đó mới là điều kỳ quặc, những nghịch lý mà chỉ có trong những con quái thú thích tự phong cho mình những danh hiệu tự sướng như “nhà dân chủ”, “nhà đấu tranh nhân quyền”, “chiến sĩ tự do”, “freedom fighter”, chủ tịch này lãnh tụ nọ.

Những kẻ chửi bới đất nước chúng, lập tức chúng xem ngay là bạn tâm giao, dù kẻ đó là ai đi nữa. Chúng không hề giấu giếm điều này, chúng hãnh diện đứng về phía những kẻ này. Hãy thử đi mà xem, hãy thử post lên đây vài lời chê bai đất nước, hãy thử cắt dán những bài báo nêu những mặt trái của xã hội VN, quê mẹ của chúng, ngay lập tức chúng sẽ hùa theo và vơ ngay làm bạn, làm “chiến hữu”. Diễn đàn này là một hình ảnh thu nhỏ để mọi người thấy rất rõ chúng là ai, và bản chất chúng là gì.

Khi có người “dám” ca ngợi quê hương chúng, có ai đứng về phía quê hương phê bình chúng, chúng lập tức nhảy xổ ra cả đàn rất hung hãn, nhưng không có gì khác, vẫn chỉ có những lời chửi bới hoặc những lời “tranh luận” trẻ con mà chúng đã tụng niệm thuộc lòng với nhau. Đó là bản chất của cuộc sống bầy đàn hoang dã xưa nay của chúng.

Chúng không thể cắn xé được ai chúng thừa biết điều này, nhưng chúng cũng làm được điều chúng mong đợi là gây ô nhiễm môi trường công cộng.

Lắm lúc chúng giả danh người lương thiện, ngụy quân tử, đạo đức giả, mặc vào chiếc áo người lương thiện, nhưng lại để chửi đổng quê hương chúng, chửi đổng những người lương thiện. Quá dễ để nhận diện ra chúng vì người lương thiện thật sự, người chân chính thì không ai làm điều này. Chỉ cần cái mùi phản động, phản quốc toát ra từ chúng thì người ta đã nhận ngay được chúng từ xa rồi.

Chúng không có gì cả ngoài những câu chửi đổng, cào mặt ăn vạ, hoặc những khẩu hiệu rẻ tiền, những luận điệu tuyên truyền bồi bút 3 xu mà mọi người hay gọi là “văn nô Vichócô”. Những lời lẽ chửi đổng, chửi loạn, kêu gào đã được lập trình sẵn trong đầu chúng lập tức tuôn ra như là một phản xạ tự nhiên khi nghe thấy những lời ca ngợi quê hương chúng, khen ngợi quê cha của chúng.

Chúng ta có thể dễ dàng thực nghiệm điều này giống như thí nghiệm của Ivan Pavlov đã thực nghiệm với loài chó vào thập niên 1890. Kết quả nó giống y như khuôn đúc. Không có lần nào là ngoại lệ cả. Thậm chí trong cộng đồng mạng có một số người có thú vui giải trí là hay đi tìm bọn này để “chọc chó sủa” cho vui.

Đặc điểm chung của bọn chúng vẫn không thay đổi: Mồm to gan nhỏ. Trên mạng thì chúng chửi bới chống phá rất hung hăng bọ xít, rất to mồm không ai bằng, nhưng ngoài đời gặp VC thứ thiệt thì bảo đảm không ai có thể chạy nhanh hơn chúng đâu, vì chúng nối tiếp “truyền thống” chạy nhanh của cha anh chúng năm 1975 mà. Đôi khi có một số người bịt mũi tránh chúng vì chúng có cái mồm rất to sặc mùi xú uế và vì họ không muốn dây với hủi. Nhưng chúng lại cứ tưởng là “mình đã chiến thắng trong tranh luận”.

Nguồn: Blog Việt Luận

Quay đầu lại là bờ!

Từ nước ngoài quan sát một số nhân vật được các đài BBC, RFA, VOA,... cùng một nhóm người thi nhau ca ngợi trên internet, tác giả Tuyên Trần gửi tới Báo Nhân Dân bài Quay đầu lại là bờ. Bài viết gợi lên một số vấn đề đáng suy ngẫm, vì đề cập tới loại hiện tượng mà qua đó xem xét về bản chất, dường như những người có liên quan chưa tỉnh táo để điều chỉnh hành vi của mình. Xin giới thiệu cùng bạn đọc.

------------------------------------------------------

Ở nước ngoài, mặc dù mỗi năm mấy lần về quê làm việc, thăm nom họ hàng, bà con lối xóm, làm thiện nguyện, nhưng những thông tin tôi biết về đất nước chủ yếu là thông qua internet. Ðọc trên mạng nhiều nên tôi rút ra một kinh nghiệm là, hễ thấy trang Việt ngữ của BBC, VOA, RFA,... biến người nào ở trong nước thành "người hùng" rồi liên tục phỏng vấn, kêu gọi ủng hộ, là y như rằng những người đó có vấn đề đáng ngờ. Dăm năm trước, họ xúm xít tung hô Bùi Kim Thành là "luật sư dân oan", tới khi Nhà nước Việt Nam đồng ý cho sang Mỹ thì bà này lộ nguyên hình là người thần kinh không bình thường, hiện ở Mỹ không ai dám dây dưa. Trần Khải Thanh Thủy cũng thế, chị này được họ ca ngợi như "người hùng", chị ta công khai than vãn: "điều không may của tôi là không được sống một ngày nào trong chế độ Việt Nam Cộng hòa" (!). Tới khi sang Mỹ, chị ta vội vàng lên RFA bày tỏ "tràn đầy lòng biết ơn nước Mỹ", đến lúc này mọi người mới biết chị ta là "đảng viên Việt Tân". Nguyễn Chính Kết ba hoa để tìm cách chuồn sang Mỹ, trong khi ông ta huyên thuyên chống cộng để lấy lòng đồng bọn, thì một người sinh sống tại nước Mỹ viết về ông ta thế này: "Ngày nay, Nguyễn Chính Kết đã chết thực, nghĩa là cái dũng và tinh thần của Nguyễn Chính Kết đã chết, dù thân xác của ông lang thang đó đây nơi xứ người, qua sự sai khiến của một nhóm muốn lợi dụng cái xác cò vơ cò vất như ma đói của ông"!

Mấy người gọi là "nhà dân chủ", "nhân sĩ, trí thức" sinh sống trong nước thì còn lắm trò hơn. Hôm nay họ ca ngợi nhau, ngày mai họ đã coi nhau như kẻ thù. Họ lên mạng mắng mỏ nhau như hát hay hoặc biến một người có ngôn ngữ, hành vi rất lưu manh trở thành "người hùng". Rồi họ dùng internet là chiến trường để nhiếc móc nhau lừa đảo, bới móc nhau biển thủ tiền bạc... Kể về họ thì không bao giờ hết chuyện lố bịch. Trong bài này tôi mượn mấy dòng của Kami - một blogger chưa bao giờ có thiện chí với Nhà nước Việt Nam, mới đây viết trên RFA Blog’s về hành vi của mấy người mà Kami "từng coi họ là những nhân sĩ trí thức yêu nước và những tấm gương tiêu biểu"(!) rằng: "Ðó là những việc làm thiếu bình tĩnh, thiếu suy nghĩ... Các vị nhân danh đấu tranh dân chủ mà còn cái thói tính gia trưởng trịch thượng, lúc nào cũng tự cho mình đúng thì làm sao có thể có đấu tranh cho dân chủ được?... Vẫn là sự suồng sã của con vẹt và thói hách dịch của kẻ bề trên và tự coi tầm hiểu biết của mình là chân lý bất biến"!

Gần đây, trên các trang mạng xã hội, báo chí, các đài Việt ngữ ở hải ngoại lại ra sức cổ súy, đăng tải các bài viết, phỏng vấn mấy nhân vật đã đưa ra ý kiến hết sức tùy tiện về việc Quốc hội nước CHXHCN Việt Nam lấy ý kiến nhân dân về Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992, Nguyễn Ðắc Kiên là một trong mấy người được họ biểu dương. Tôi rất thất vọng vì trong khi toàn dân rất nhiệt tình ủng hộ kế hoạch của Quốc hội nước CHXHCN Việt Nam, một số người đang sống ở trong nước lại "hòa giọng" với một số cá nhân, tổ chức ở hải ngoại, đặc biệt là tại Mỹ, ra sức bài bác, đưa ra những đòi hỏi vô lý, thiển cận.

Tôi nghĩ, dù nấp dưới danh nghĩa nào thì những người tôn thờ chủ nghĩa cơ hội cũng không thể mãi mãi giấu mình. Trong tiến trình xã hội, trắng - đen, thiện - ác sẽ được làm sáng tỏ, ai là kẻ cơ hội, ai là người chân chính sẽ được đánh giá sòng phẳng. Ðọc một số bài báo tiếng Việt tại Mỹ ca ngợi Nguyễn Ðắc Kiên như "người hùng", tôi cũng chẳng lạ lẫm với việc ban phát "danh hiệu" đó, vì tiêu chí phong tặng của họ là chửi bới, kêu gọi loại bỏ sự lãnh đạo của Ðảng Cộng sản Việt Nam và chính quyền Việt Nam càng nhiều càng tốt. Ai cũng biết trong cuộc sống, việc phê bình, góp ý là rất cần thiết vì giúp hoàn thiện con người, phát triển xã hội. Tuy nhiên phê bình, góp ý không có nghĩa là bình tùy tiện nói những điều người được phê bình, góp ý không thể thực hiện trong hoàn cảnh cụ thể; hoặc phê bình, góp ý chỉ là phương tiện chứng tỏ mình hơn người, "dám nói" những điều mà mình cho rằng người khác "không dám nói", rồi mạt sát người khác.

Ðọc ý kiến của Nguyễn Ðắc Kiên, tôi ngạc nhiên với thái độ và hành văn xấc xược, ngạo mạn của anh này. Ðể "tri ân" những người đang tâng bốc mình, anh rất lố bịch khi viết rằng: "bất cứ ai là người Việt, còn có lương tri, còn nghĩ đến bổn phận làm con người trên thế gian này thì nên ký tên vào kiến nghị này"! Chẳng hóa ra nếu người thân của anh ta không tham gia ký tên sẽ là người hết lương tri, không biết nghĩ tới "bổn phận làm người" hay sao? Tôi còn thấy một điều không bình thường nữa là vào ngày 9-3-2013 tại tòa soạn báo Người Việt ở California, Trần Phong Vũ khoe "tủ sách Tiếng quê hương" đang nỗ lực in, phát hành một tác phẩm của Nguyễn Ðắc Kiên. Như vậy là chỉ nửa tháng sau khi Nguyễn Ðắc Kiên đăng bài chỉ trích (26-3-2012) "tủ sách Tiếng quê hương" đã có bản thảo cuốn sách này. Tại sao Nguyễn Ðắc Kiên sớm được "ưu ái" như vậy, hay là bài viết trên blog chỉ là cú "kích hoạt" cho động thái tiếp theo? Sống ở Mỹ, tôi không lạ gì "tủ sách Tiếng quê hương". Ðây là cơ sở do Uyên Thao - nhà văn chống cộng, tổ chức. Gần 20 năm qua, Uyên Thao với mấy cây viết ở hải ngoại duy trì "tủ sách Tiếng quê hương" theo tiêu chí: "Nối tiếp dòng văn học Việt Nam đã bị cộng sản hủy hoại ở trong nước. Ðồng thời để đưa tiếng nói của những người ở trong nước không nói được cho đồng bào và dư luận thế giới cùng biết về đất nước và con người Việt Nam dưới chế độ độc tài đảng trị của Cộng sản Việt Nam"!? Các ấn phẩm do "tủ sách Tiếng quê hương" in ra đều có nội dung nói xấu chế độ chính trị - xã hội ở trong nước, moi móc quá khứ, xuyên tạc, bịa đặt, kích thích tò mò, đưa ra loại tin tức không thể kiểm chứng, ra vẻ ta là người "trong cuộc" để bịp bợm người đọc,...! Tiêu chí của họ cụ thể như vậy, liệu "tác phẩm" của Nguyễn Ðắc Kiên có phải đáp ứng được các tiêu chí ấy hay không? Có lẽ chẳng phải chờ tới khi sách in ra mới có câu trả lời.

Phàm đã là "nhân sĩ, trí thức" luôn nói năng cẩn trọng, khiêm nhường. Họ không chỉ là người có tri thức, có đóng góp đối với xã hội, mà còn là người được giáo dục chu đáo, có thể làm gương cho người khác. Từ quan niệm như thế nhìn vào "hiện tượng Nguyễn Ðắc Kiên", tôi thấy những điều anh viết và nói hình như dựa trên cái tâm không trong sáng và từ những suy nghĩ lạc hướng? Nguyễn Ðắc Kiên còn trẻ, mong anh hãy suy nghĩ cho chín chắn trước khi hành động. Chí ít anh cũng nên tự hỏi tại sao những điều anh viết, anh nói lại được một số người vốn không nhận được thiện cảm của nhân dân cùng các tổ chức phản động ở hải ngoại ra sức khai thác, tâng bốc? "Quay đầu lại là bờ", dù có người sẽ bảo câu nói này đã nhàm chán, tôi vẫn muốn nhắc lại ở đây, vì thấy phù hợp với Nguyễn Ðắc Kiên.

Lúc theo ba mẹ sang Mỹ, tôi 17 tuổi. Sau nhiều năm học hành và làm việc, công việc kinh doanh của tôi dần dần khấm khá. Hơn mười năm trước, tôi bắt đầu tìm hiểu về quê hương, chủ yếu là qua internet. Thời gian đầu tôi tin vào điều các "nhà dân chủ" đã nói, vì tôi nghĩ đất nước như thế thì ba mẹ tôi mới ra đi. Tôi liên lạc với họ, về nước tôi gặp vài người. Tiếp xúc rồi, tôi bắt đầu thất vọng, vì không hiểu tại sao có người không làm việc gì, suốt ngày chỉ ngồi bên computer viết bài, rình mò chụp ảnh, nhặt nhạnh tin tức tiêu cực để đưa lên mạng nói xấu đất nước. Muốn đất nước phát triển mỗi người đều phải làm việc, ở đâu cũng vậy, dù ở Mỹ hay ở Việt Nam. Mỗi năm về nước vài lần, tôi vẫn luôn ngạc nhiên về tốc độ phát triển, về cuộc sống của đồng bào. Ba mẹ tôi đã già rồi, không đi xa được, nghe tôi kể về quê hương là rơm rớm nước mắt. Ba hỏi tôi: "Liệu ba mẹ có sai lầm khi bỏ nước ra đi?". Tôi không biết nói sao, chỉ an ủi ba: "Nghĩ về quê hương mà ba mẹ thấy bình an là vui rồi". Tôi kể lại chuyện của mình vì qua đây tôi muốn tâm sự một điều, Tổ quốc là của mọi người, nhưng mỗi người chỉ có quyền tự hào về Tổ quốc khi góp phần làm cho Tổ quốc giàu mạnh, hùng cường. Nhân đây xin được hỏi các "nhà dân chủ" và "nhân sĩ, trí thức" đã làm được gì cho Tổ quốc hay chưa? Chẳng nhẽ chỉ vì cái danh hão được làm "người hùng trên mạng" mà họ cho mình quyền miệt thị người khác không yêu nước như họ? Làm "người hùng trên mạng" như thế sẽ chẳng có gì đáng để tự hào, bởi "chiếc áo không làm nên thầy tu".

TUYÊN TRẦN